Đỗ Mạnh Cường: Đàn ông mặc váy là chuyện nhỏ
Đỗ Mạnh Cường xuất hiện ở bất cứ đâu, cho dù là thảm đỏ sang trọng hay quán cà phê, từ sự kiện thời trang hay khai trương quán xá thì cũng chỉ có một kiểu mặt duy nhất: Lạnh tanh và… khó gần.
Cường nói anh không có nhu cầu cười và càng không có nhu cầu “cố tỏ ra nguy hiểm” bởi điều đó là… hồ đồ và lố bịch.
Lý do duy nhất để Cường lúc nào cũng hiện lên trong con mắt của đám đông với gương mặt như một sự tự vệ bản năng là bởi khi cười toàn bộ “nhược điểm” của gương mặt nhà thiết kế này bộc lộ và cũng như chính anh tâm sự rằng: “Tôi cười nhìn rất khắc khổ và không đẹp!”.
Sẵn sàng đốt tiền tỷ trong 15 phút
- The Muse (Nàng Thơ) – show diễn hoành tráng kỷ niệm chặng đường 5 năm gắn bó cùng thời trang như tuyên bố hay ẩn giấu phía sau đó là một phút ngẫu hứng muốn chơi trội vậy anh?
Lúc đầu, tôi không dự tính sẽ làm. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ kĩ, tôi đã quyết định thực hiện show diễn để kỷ niệm, đồng thời chứng tỏ cho mọi người thấy Đỗ Mạnh Cường của ngày hôm nay đã có rất nhiều sự thay đổi và đứng vững trên đôi chân của mình.
Cách đây 5 năm, tôi thiết kế thời trang vì đam mê và sự phóng khoáng. Nhưng từ khi thương hiệu cá nhân ra đời, tôi đã phải học rất nhiều về cách xây dựng tên tuổi, kinh doanh lời lãi và chiến lược phát triển.
- Một chú ngựa ô của làng thời trang Việt Nam – anh thích được khen vậy chứ?
Với tôi, 5 năm là khoảng thời gian dài. Nhà thiết kế thời trang cũng giống như ca sĩ. Nếu anh có tài năng và cá tính thì chỉ cần xuất hiện đã gây được tiếng vang. Điển hình là sau khi trở về tham gia chương trình Đẹp Fashion Show đầu tiên, tôi đã có một lượng khách hàng nhất định.
- So với anh thì những thế hệ đồng nghiệp đi trước phải mất hàng chục năm để có được chút danh tiếng. Anh nói vậy không sợ bị kết tội ngạo mạn sao?
Tôi đâu bảo người khác bất tài mà phải sợ. Trong thời trang, bạn có tài năng thôi vẫn chưa đủ. Muốn thành lập một thương hiệu riêng tất yếu phải có điều kiện kinh tế, các mối quan hệ. Tiền bạc chi phối rất nhiều đối với sự thành công của một nhà thiết kế.
- Nếu vậy thì lời đồn Đỗ Mạnh Cường rất giàu quả thực không ngoa?
Tôi không giàu. Nhưng tôi rất chịu chơi và biết đầu tư vào thứ gì (nở nụ cười hiếm hoi). Ngay trong show diễn đầu tiên, một sinh viên mới tốt nghiệp dám bỏ ra mấy chục nghìn đô la để thực hiện thì bạn đủ biết tôi chịu chi cho thời trang như thế nào.
- Giấu đầu lòi đuôi rồi nhé! Giàu thì cứ nhận đi, anh sợ người ngoài gièm pha à?
Tôi không biết như thế có phải là giàu hay không. Nhưng thực sự gia đình tôi không quá thừa tiền. Đó là một khoản chi phí cần thiết để phục vụ việc học tập của tôi. Vì thời trang, tôi sẵn sàng dốc hết tiền trong túi của mình ra để làm, mặc kệ ngày mai như thế nào.
Ví dụ sắp tới, tôi bỏ mấy tỷ ra để làm show The Muse chỉ kéo dài trong khoảng 15 – 20 phút. Đối với nhiều người đó là một hành động điên rồ nhưng bản thân tôi nghĩ là cần thiết.
- Với tâm huyết và số tiền đầu tư mà anh vừa chia sẻ, tôi đang mường tượng ra show diễn Nàng Thơ của anh chắc sẽ lung linh và tráng lệ lắm!
Sẽ là một show diễn đúng chất thời trang nhất và không hề có chiêu trò. Bấy lâu nay, khi đi xem các chương trình biểu diễn thời trang, người ta chỉ chú tâm xem người mẫu chứ không phải là trang phục.
Với show The Muse, điểm nhấn chính là những mẫu thiết kế của tôi. Và tôi muốn sau đêm diễn, mọi người sẽ yêu thích và sẵn sàng bỏ tiền ra để mua chúng về nhà.
Sống mà có nhiều tin đồn cũng thú vị
- Suốt những năm vừa qua xuất hiện thường xuyên nhất bên anh không phải một “nàng thơ” nào đó mà là doanh nhân Phạm Huy Cận. Anh có thể chia sẻ vài điều về người bạn thân này chứ?
Gặp anh Huy Cận là một điều may mắn đối với tôi. Khi về Việt Nam, mối quan hệ của tôi chưa nhiều. Anh Huy (Huy Cận) là người rất tinh tế, yêu thời trang nên đã dìu dắt và hướng dẫn tôi quen dần với cuộc sống Sài Gòn. Đối với tôi, anh Huy là một người rất đặc biệt. Khi tôi và anh ấy kết hợp làm việc chung với nhau đã cho ra những kết quả rất tốt.
- “Không có Huy Cận thì Đỗ Mạnh Cường khó mà thành công như ngày hôm nay!”. Nếu tôi nhận xét như thế thì nghe có lọt lỗ tai của anh không?
Để sửa lại quá khứ thì khó lắm! Nếu tôi không gặp anh Huy có thể hướng đi sẽ khác, chẳng có được thành công như bây giờ. Nhưng biết đâu tôi gặp một người nào đó, giúp tôi phát triển hơn thời điểm hiện tại thì sao?
Cốt yếu là mình biết trân trọng sự may mắn bản thân đang có. Đừng bao giờ suy nghĩ theo kiểu “không có anh thì tôi không thể tồn tại”.
- Biết đâu được, những người đang yêu họ hay thề nguyện với nhau như thế. Và anh có biết thiên hạ đồn đại mối quan hệ giữa hai anh trên cả mức tình bạn?
Thì cứ để cho họ đồn đại, suy đoán đi. Tôi và anh Huy có yêu nhau hay không, xem nhau là bạn bè hay người thân thì tự bản thân chúng tôi biết.
Sống mà xung quanh có nhiều tin đồi, lời ra tiếng vô về mình cũng thú vị. Dù là thông tin tiêu cực hay tích cực đều chứng tỏ họ quan tâm đến mình.
- Thế mà tôi từng thấy không ít lần anh lên trang Facebook cá nhân để phản ứng anti-fan. Đã thích sống với sự soi mói thì anh phải chấp nhận chứ?
Đó cũng là một cách tôi thể hiện sự quan tâm của mình đối với họ. Tính tôi thẳng thừng, bộc trực và nếu mình không làm gì sai thì chẳng ngán ngại. Ai nói xấu sau lưng thì tôi chửi lại thẳng mặt.
- Tôi đã từng trò chuyện với rất nhiều người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Phần lớn trong số họ luôn chia sẻ rằng một người nghệ sĩ chân chính sẽ không muốn dính đến tin đồn và thị phi. Anh nghĩ sao về quan điểm đó?
Nếu họ có suy nghĩ như thế thì nên giải nghệ và đừng tham gia vào showbiz nữa. Tôi nói thật, ngay cả một người bình thường như bạn, trong các mối quan hệ ít ỏi thường ngày cũng bị đồn huống chi là nghệ sĩ chường mặt trên báo chí hay truyền hình cho cả xã hội bình xét. Tin đồn là do thiên hạ tạo ra, khi nào do bản thân mình tung lên mới là không chân chính.
- Sau hai mùa làm giám khảo Vietnam’s Next Top Model (VNTM), tên tuổi anh được phủ rộng trên toàn quốc, chắc số lượng khách hàng của anh cũng tăng vọt?
Quả thật là nhờ VNTM mà tôi từ một nhà thiết kế trở thành người nổi tiếng vì liên tục được xuất hiện hàng tuần trên ti vi, báo chí. Tuy nhiên, sau hai năm tĩnh lại thì số lượng khách hàng của tôi gần như không tăng thêm là bao.
Họ là những người vốn dĩ đã yêu thích cá tính của tôi từ lâu và gắn bó cho đến tận bây giờ. Tôi sống ổn và phát triển tốt là nhờ lượng khách hàng trung thành đó.
- Điển hình cho cá tính của anh là dám mặc váy trước đám đông?
Tôi nghĩ đó không phải cá tính, chỉ đơn giản là sở thích. Tôi dám làm những gì bản thân cảm thấy thích thú chứ chẳng như rất nhiều người không đủ can đảm để thể hiện mình. Bộc lộ sở thích khác biệt chưa hẳn là cá tính.
- Trên thế giới, NTK Marc Jacobs thường xuyên ra đường với những chiếc váy. Và khi anh sử dụng kiểu trang phục đó thì nhiều người cho rằng Đỗ Mạnh Cường là phiên bản Việt của ông ta. Anh có muốn biện minh không?
Họ làm như tôi là người thứ hai mặc váy trên đời này! Thật thiếu hiểu biết! Marc Jacobs là Marc Jacobs. Đỗ Mạnh Cường là Đỗ Mạnh Cường. Ngay từ thập niên 80 của thế kỉ trước, đã có rất nhiều mẫu váy được thiết kế dành riêng cho nam.
Nếu so sánh chính xác thì mọi người nên tìm hiểu xem Marc Jacobs là bản sao của ai vì trước đó có rất nhiều người đàn ông mặc váy.
- Anh có nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ thuyết phục thêm một vài mày râu nào đó mặc váy để có đồng minh chống trả lại dư luận?
Tôi nghĩ chẳng cần. Ai thích làm gì thì tùy ý họ. Đấy là sở thích của họ. Họ mặc vào cảm thấy vui thì cứ làm. Người Việt Nam thiếu sự tự tin, e ngại và có cảm giác không an toàn khi mặc một bộ trang phục khác lạ. Nếu tôi không đi học bên Pháp bảy năm chắc tư tưởng của mình cũng như thế.
Cám ơn Đỗ Mạnh Cường về cuộc trò chuyện thú vị này!